29 November, 2005

Viết ru nàng một đêm khó ngủ


Ngủ đi em
cho hò hẹn tạm không còn khắc khoải
cho nhung nhớ cũng dừng đau đáu mãi
và muộn phiền rồi sẽ hóa hư không

Ngủ đi em
vạt tóc phiêu bồng
vạt tóc ấm nồng
sưởi ấm đêm đông - chiếc khăn len mùa gió
Ngủ đi em
bờ vai nghiêng
nghẹn ngào bên gối nhỏ
khe khẽ giật mình
trong mỗi cơn mơ

Ngủ đi em
yêu dấu vô bờ
Ta xin lỗi vì bắt em chờ đợi
Ta xin lỗi vì biết em thầm gọi
Ta xin lỗi vì thiếp đi mệt mỏi
Ta xin lỗi vì dòng thơ viết vội
chẳng thể nào
nói hết những yêu thương

Ngủ đi em
ngoan nhé tà dương
ngoan nhé nguyệt
nhé mây
và nhé gió
Nhớ im lặng
cho người em gái nhỏ
được êm đềm
ngủ giấc ngủ vô ưu

Ngủ đi em
cô bé chăn cừu
bên bếp lửa
nồng nàn
em vẫn hát...
Bên gót nhỏ
dịu dàng
ta khao khát
"Giấc yêu thương!
Xin nở đóa vô thường..."


Hà Nội, đêm 28 tháng 11 năm 2005.
Viết tặng em, thay lời xin lỗi vì một đêm thiếp ngủ.

25 November, 2005

Ta gọi em là nỗi nhớ màu xanh

Môi nguyệt quế lỡ thì Môi ở trọ…

Buổi ly biệt
vội vàng
không nước mắt
không mặt trời
không nắng hắt bờ mi

Chỉ có em
màu mắt rất nhu mì
giấu mặt bên song
nụ cười bảng lảng...

Chỉ có ta
một cánh buồm phiêu lãng
chợt rùng mình
nhớ vạt tóc trầm hương
nhớ môi hôn
run rẩy nụ thiên đường
nhớ áo mỏng
dỗi hờn
em bật khóc...

Ôi nỗi nhớ biệt ly màu mắt ngọc
Bởi vì đâu cát trắng cũng xanh ngời?
- Bởi Biển yêu thương mãi gọi "Bờ ơi!"
- Và Ký Ức
chơi vơi miền đất lạ
đường thiên lý không em buồn hối hả
đã âm thầm nhuộm biếc cả màu mây
mãi gọi tên nàng:
"Ơi Biển hát chiều nay..."