Tặng em - người con gái ưa nhìn nến khóc
Bài hát đầu tiên
Em làm ta ứa lệ
Chẳng thể nén lòng
trước phút chia tay
Chủ Nhật buồn gió cuốn lá vàng bay
Nơi quán nhỏ hơi sương nhòa mái tóc
Nắm tay em
nghe mây chiều đang khóc
nghe ngọt ngào
khẽ hát ở trong tim
Suốt chặng đường
em cứ mãi lặng im
nhưng đắm-đuối-vòng-tay
thay lời nói
Ta ôm em.
(một lần thôi, rất vội)
rồi quay đầu
cắm cúi bước chân đi
Chưa bao giờ khó thế!
Nỗi biệt ly.
Càng da diết
lẻ loi hàng ghế cuối
Chiếc phi cơ
nghiêng mình khi gió nổi
ôm siết vào lòng
thành phố thần tiên
Em ở đâu?
Giữa những ánh đèn đêm?
Em có nhớ
một-người-đang-nhớ-lắm?
Em có nhớ
tiếng thở dài sâu thẳm
dứt nụ hôn đầu
ánh mắt lưu ly...
Ngày trở về
sao như thể ra đi?
Vì em đấy!
Vì em - người ở lại.
Nội Bài đêm
rét ùa lên tê tái
Nghe ấm trong lòng
một tin nhắn:
"..."
Tình yêu!
25 December, 2005
04 December, 2005
Không đề số 1
Vỏn vẹn ba mươi giây
nồng nàn và đắm đuối
Nghe tiếng thở không lời
đầu bên kia rất vội
Ta kìm lòng không hỏi
Em nén lòng không nói
Kệ nỗi nhớ thẹn thùng
giấu mặt cười bên gối
Văn phòng chiều rất vắng
Khoảng sân chiều rất lặng
- Gọi người ta làm chi?
- Cho lòng thêm chút nắng…
Em nhớ ta rồi sao?
Em - hay cơn mưa rào
quán bar đường Bảo Khánh
gió đêm buồn lao xao
Lạnh về qua cửa sổ
Gió về trên hàng cây
Em về trong nỗi nhớ
thơm ngát lòng ta say
Ly whisky vàng óng
hay môi nàng rất mọng
hay mắt nàng rất trong
Em - tình yêu mùa đông…
Viết trong hơi men ngây ngất của Jack Daniel, giữa lòng Hà Nội một đêm gió về.
Subscribe to:
Posts (Atom)